{gallery}images_folder/thumbs{/gallery}
03. Áo màu XANH như gió lành chợt đến
Thướt tha bay cho qua bến hẹn hò
Nếu may mà gặp chuyến đò
Nhẹ nhàng sang bến khỏi lo trể tràng..
04. Áo màu VàNG bên trang thơ nhỏ
Như có lời bày tỏ tâm tư
Hằng năm trang trải tâm từ
Cho đời cho đạo cũng như cho mình
05. Áo ĐỎ tươi tiếng cười xưa đó
Vẫn bay xa dù có bao xa
Về đây là để chúng ta
Đón mừng lễ hội đậm đà tình thâm
06. Áo TRẮNG bay ngày dài nhung nhớ
Tuổi học trò lòng chớ phôi pha
Cuộc đời dù có đi qua
Phút giây cảm nhận khó mà lãng quên
07. Áo màu CAM món quà riêng tặng
Cho ai người nhận đặng thêm vui
Trăm năm cũng khỏi ngậm ngùi
Ngàn năm cũng vẫn khó nguôi tấc lòng
08. Áo màu CÀ cánh hoa hiền dịu
Nhìn ngắm xem lo liệu nghĩ sao
Nếu mà thấy đẹp biết bao
Thì nên tán thán đi nào bạn ơi.
09. Áo XANH là màu tươi mát
Cũng là màu thơm ngát tuổi xuân
Cho nên tình tắm đậm đà
Yeu nhau một thuở xa nhau một ngày.
10. Áo TÍM THAN vạn ngàn sâu thẳm
Tuy gợn buồn suy gẩm nên thơ
Thủy chung lòng vẫn đợi chờ
Không hề phai nhạt giấc mơ ban đầu
11. Áo màu HỒNG ngập lòng tươi thắm
Nét mỹ miều xinh lắm ai ơi
Nếu khen cũng chẳng đủ lời
Bởi vì đóng góp cho đời thêm vui.
NTK Áo Dài Minh Trang Germany
Đức Quốc 04.05.2021
{vsig}images_folder/thumbs{/vsig}
{vsig}images_folder/thumbs{/vsig}
Nghe dài nỗi đau!
Ngày cũng qua mau cho tàn giọt nắng
Cho hoàng hôn, nghe nuối tiếc, thêm đong đầy
Thuở hò hẹn, Em đã một lần khẽ hỏi
Mà riêng Anh, vẫn im lặng suốt canh dài
Em đi vội, như dòng đời vẫn vội.!
Anh quay về, khép kín lại, ngõ tâm tư
Nhìn kỷ vật, nghe dài thêm, bao nhung nhớ
Đêm về, em nhảy múa giữa trang thư
Em đi sỏi đá cũng u buồn
Hoa ngưng khoe sắc
Chim tuôn lệ sầu
Ánh Trăng xưa giờ cũng nhạt màu
Em ơi nỗi nhớ nỗi sầu mênh mang!!!
Em xem chiếc lá bên đàng
xót xa dĩ vãng
ngỡ ngàng tương lai
Lá khô cạn̉ hình hài
Mà hồn sao vẫn!!!
Mà hồn sao vẫn!!!
Nghe dài nỗi đau....
Hữu Ý- Minh trang
Tại sao những người hòa đồng nhất lại là những người cô đơn nhất? Tại sao rất nhiều người khi còn trẻ luôn miệng bảo rằng: “Tôi sẽ không lập gia đình!” nhưng rồi chính họ lại cưới sớm hơn người khác? Đơn giản thôi…
Điều mà con người sợ nhất, không phải là sợ đói nghèo, sợ xấu xí, mà là sợ cô đơn… Thời nào cũng thế, hoàn cảnh nào cũng vậy, chúng ta có thể nghèo một chút, kém xinh một chút, nhưng chỉ cô đơn trong chốc lát, chúng ta tưởng như chúng ta buồn đau đến tận cùng. Cũng chính vì vậy mà rất nhiều người cố gắng đẹp lên, để gây chú ý. Rất nhiều người cố gắng giỏi hơn, để được quan tâm. Tất cả những gì chúng ta cố gắng, âu cũng chỉ vì 1 mục đích duy nhất: trở nên có ý nghĩa hơn trong cuộc sống này.
Vì vậy, những ai bảo rằng: “Tôi có thể sống một mình mà không cảm thấy buồn” là nói dối. Chúng ta có thể khó chịu khi suốt ngày ở nhà, có thể bực bội khi bị tình yêu ràng buộc, có thể tức khi những người xung quanh quá ồn ào. Nhưng chỉ cần một ngày bị người khác bỏ quên, một ngày thui thủi một mình mà chẳng ai để ý, chúng ta bắt đầu căng thẳng, chán chường. Chúng ta bắt đầu cuống cuồng tìm người để chia sẻ, tìm người để đi chơi cùng.
Khi trưởng thành, chúng ta cần bạn đời để đi cùng ta suốt chặng đường còn lại. Khi còn trẻ, chúng ta cần tri kỉ. “Tri kỉ” ở đây có thể hiểu là một người bạn hay người yêu đều được, miễn là bên cạnh họ, ta có thể nói bao điều, ta không ngại bất cứ chuyện gì, dù buồn hay vui, và người đó luôn sẵn sàng lắng nghe…
Yêu nhau, chúng ta có thể chán nhau. Nhưng có một người bạn tri kỉ là một điều may mắn lớn. Không phải ai cũng tìm được người tri kỉ cho mình, bên cạnh mình trong một khoảng thời gian đủ lâu, hiểu mình, và bước vào cuộc sống của mình, trở thành điều gì đó quan trọng.
Đó cũng là lí do giải thích cho việc, vì sao rất nhiều bạn luôn miệng than ế, rất nhiều bạn viết hàng chục status trong một giờ. Họ sợ sự cô đơn, họ muốn có người hiểu, có người quan tâm, và khi chưa có, họ bắt đầu…gây sự chú ý để tìm được người phù hợp.
Vì vậy, khi có một người nào đó sẵn sàng tìm hiểu mọi thứ về bạn, lắng nghe bạn, quan tâm bạn, đừng để vuột mất họ. Họ xứng đáng trở thành tri kỉ của bạn, xứng đáng được bạn chú ý, quan tâm. Nếu không trân trọng họ, sẽ đến lúc bạn cô đơn tột cùng và muốn tìm được một ai đó “giống như thế”, nhưng không hề dễ chút nào.
Hãy trân trọng bạn bè, đừng bao giờ mạnh miệng nói rằng: “Tôi sống một mình vẫn ổn”. Con người chưa ai có thể sống một mình mà tồn tại được.
Demi Twinkle ®
(Hoathuytinh.com) Người bạn bình thường chưa bao giờ thấy bạn khóc
Người bạn thật sự sẽ luôn là đôi vai cho bạn tựa vào mỗi khi bạn buồn khổ và cần sự an ủi
John Blanchard rời khỏi băng ghế, chăm chú nhìn dòng ngươi đang ra khỏi nhà ga xe lửa trung tâm thành phố. Anh đang chờ người con gái mà trái tim đã rất quen thuộc với anh nhưng khuôn mặt thì anh chưa từng gặp, một cô gái với một bông hoa hồng.
13 tháng trước đây trong một thư viện ở Florida, khi nhấc một cuốn sách ra khỏi kệ anh bỗng cảm thấy bị lôi cuốn không phải vì nội dung cuốn sách mà vì dòng chữ viết bằng bút chì bên lề cuốn sách. Những hàng chữ mềm mại với nội dung chứa đựng một tâm hồn sâu sắc và một trí tuệ sáng suốt. Bên trong bìa cuốn sách, nơi ghi tên người mượn, anh tìm ra tên chủ nhân của hàng chữ, đó là Hollis Maynell. Cô gái sống ở thành phố New York.
Ngày xửa... Ngày xưa... Có một cô bé rất giàu lòng yêu thương. Cô yêu bố mẹ mình, chị mình đã đành, cô còn yêu cả bà con quanh xóm, yêu cả ba ông Táo bằng đá núi đêm ngày chịu khói lửa để nấu cơm, hầm ngô, nướng thịt cho mọi người ăn. Một lần, thương ba ông Táo, trời đã nóng lại chịu lửa suốt ngày đêm, cô bé mới lên năm ấy đã lấy một gáo nước to dội luôn lên đầu ba ông. Tro khói bốc lên mù mịt. ông Táo già nhất vụt hiện ra nói:
Hòa Thượng Thích Thanh Từ
Tình thương là cây linh dược trị lành mọi bệnh khổ của chúng sinh. Vậy mà, con người nỡ dang tay bẻ cành chặt nhánh khiến nó sắp lụi tàn. Cũng may! Nó còn sót lại vài cành già và đang nẩy ít chồi non. Mong rằng nhân loại nhận thức được giá trị tuyệt vời của nó, ra công bảo vệ, vun tưới cho nó phát triển sum sê, thật là hạnh phúc vô vàn của nhân loại. Vô tình hay cố ý, chúng ta phá hoại cho cây linh dược tàn lụi đi, đây là một mất mát lớn lao của nhân loại, không có gì bù đắp được.
Chi tiết: Tình Thương Sẽ Không Còn Khi Người Ta Cần Ngon Miệng
Em thương yêu,
Em nói rằng nếu em có một chút cương vị nào đó, em sẽ xin được gắn một huy hiệu bằng trái tim cho những người sống đến tám, chín mươi tuổi mà vẫn giữ được cho mình sự trong sáng, trung thực, nhân hậu, công bằng (những đức tính dành nói về những người tốt) bởi vì em chỉ mới 22 tuổi mà em đã cảm thấy quá mệt mỏi với những bon chen, cơ hội, giả dối trổ trải làm mặt, bạo lực, v.v... không phải chỉ nơi môi trường em hiện diện mà còn rộng ra, (em muốn nói những bản tin thế giới nhận được qua thông tin vệ tinh toàn cầu).
Cũng như đào, hoa mai là biểu tượng của niềm vui sự tốt lành, nhưng mỗi loại mang một nét đẹp riêng. Với sắc đỏ, hoa đào gợi chứa đựng sinh khí mạnh, màu đào đỏ thắm là lời cầu nguyện và chúc phúc đầu xuân.
Còn hoa mai với sắc trắng khơi gợi nét thanh khiết, tao nhã trong cuộc sống. Như Nguyễn Trãi – nhà thơ, nhà văn hóa, nhà tư tưởng của dân tộc từng viết về hoa mai: Ái mai, ái tuyết, ái duyên hà? / Ái duyên tuyết bạch mai thanh khiết (Vì cớ gì mà yêu mai, yêu tuyết/ Yêu bởi lẽ tuyết trắng trong, mai thanh khiết).
Ai cũng có lúc gặp khó khăn trong cuộc sống, và những khó khăn đó giống như thìa muối này, nhưng mỗi người lại hoà tan nó theo một cách khác nhau.
Một chàng trai trẻ đến xin học một ông giáo già. Anh ta lúc nào cũng bi quan và phàn nàn về mọi khó khăn. Đối với anh, cuộc sống chỉ có những nỗi buồn, vì thế việc học tập cũng chẳng hứng thú gì hơn.
Một lần khi chàng ta than phiền về việc mình học mãi mà không tiến bộ, người thầy im lặng lắng nghe rồi đưa cho anh một thìa muối thật đầy và một cốc nước nhỏ.
{audio}SongThanhThoi_minhtrang02.mp3{/audio}
Đừng bao giờ tự khép mình trong lớp vỏ chắc chắn để cố giữ sự nguyên vẹn vô nghĩa của bản thân mà hãy can đảm bước đi, âm thầm chịu nát tan để góp cho cánh đồng cuộc đời một cây lúa nhỏ - đó là sự chọn lựa của hạt giống thứ hai.
Bạn có đang khép mình ở đâu đó để được an toàn, để giữ sự nguyên vẹn hoàn hảo của bản thân?
Nếu ta không học cách tha thứ thì sự oán giận sẽ đầu độc ta. Những ai không tha thứ, những ai cứ khăng khăng nắm vai trò của vị quan tòa, phải nghĩ đến việc nhận lại điều hệt như họ đã từng làm với người khác. Làm sao khác được?
Khi không tha thứ, ta mang một gánh nặng gấp đôi: cả những ý nghĩ oán trách về sự không công bằng của người khác lẫn sự che giấu về sự không công bằng của chính ta. Sự tha thứ giải thoát chúng ta khỏi những cảm xúc cay đắng này.
Có một mùa hoa cải
Nở vàng bên bến sông
Em đang thì con gái
Đợi anh chưa lấy chồng
PN - Nhắc đến hai tiếng “về quê”, nhất là quê mẹ, bao giờ người ta cũng có cảm giác thanh thản, bình an. Với tôi lần này khác hẳn. Trong tư thế một kẻ thất bại, tôi dè dặt đưa các con trở về quê ngoại.
Má gọi điện thúc giục không biết bao lần nhưng tôi vẫn chưa chịu quyết định. Chồng bỏ theo người tình cũ, một mình nuôi con giữa chốn thành thị, tôi bị quay như chiếc chong chóng giữa bốn bề gió giật. Áp lực công việc, chuyện tiền bạc, học hành, ốm đau bệnh tật của con khiến tôi không còn giây phút rỗi nào để kịp chăm sóc bản thân. Mấy tháng trước lên thăm cháu ngoại, má nhìn tôi chằm chằm một hồi lâu rồi khóc ròng. Má bảo chỉ một thời gian ngắn không gặp, sao con khác đi nhiều quá. Lần đó về quê, không biết má bàn với ba ra sao mà một mực khuyên con gái đưa cháu về sống cùng ông bà ngoại.
Trang 14 / 21